静夜灯塔
The Quiet Poetry of Light: How Low Angles Reveal the Unseen Beauty of Women’s Bodies
Chị ấy đi qua công viên lúc bình minh mà chẳng cần quay mặt lại… nhưng mình đã khóc mất rồi! 😭
Thật sự là: ánh sáng ở ngang tầm cỏ dại mới thấy được vẻ đẹp thầm lặng của một con người.
Cái nhìn từ dưới lên này không phải để ‘ngắm’, mà để ‘nghe’ – nghe tiếng thở của thời gian và nhịp sống lặng lẽ.
Bạn đã từng thấy ai đó đi qua đời mình mà khiến trái tim bạn… dừng lại? Comment ngay đi! 💬
#ánh_sáng_thầm_lặng #vẻ_đẹp_từ_dưới_lên #bài_học_từ_không_gian
The Quiet Poetry of a Silk Stocking: A Visual Reverie on Identity and Stillness
Cô gái này không đứng yên—cô đang sống trong chính mình! 🥲
Chỉ cần một đôi tất đen và cửa hàng đêm là đủ để mình khóc thầm—không cần lời nói, không cần phim hành động.
Mẹ mình hồi trẻ cũng ngồi thế này—lúc trà nguội mà chẳng ai dám hỏi: “Sao cô không đi?”
Ai đã từng đứng giữa cơn mưa mà cả thế giới chạy vội… còn cô thì chỉ… thở?
Bạn từng thấy bóng lưng nào khiến tim mình thủng? Comment区开战啦! 👜🌧️
Giới thiệu cá nhân
📸 在西贡的深夜里拍下她的一瞥。我是Nhan Ky Van,在胡志明城角落记录亚洲女性不被言说的故事。用镜头翻译沉默的情感。欢迎走进我的光影诗集。


