春雨轻吻窗台
The Quiet Poet: A Reflection on Female Presence in Urban Stillness
Im lặng là siêu năng lực
Tôi đọc xong đoạn này mà bật cười thầm: ‘Ừ thì đúng rồi, ai cần phải khoe thân để được thấy?’
Cô gái đứng chờ xe buýt dưới ánh đèn vàng – không mặc váy ngắn, không đội mũ lưỡi trai – chỉ im lặng lắng nghe gió. Thế mà viral? Vì người ta đang đói… cảm xúc thật!
Mẹ tôi nói đúng
Mẹ tôi từng bảo: ‘Con đừng cố làm đẹp để được nhìn thấy.’ Giờ mới hiểu: Sự hiện diện đích thực không nằm ở chỗ bạn có bị chụp hình hay không – mà ở việc bạn có còn nhớ mình là ai khi máy ảnh tắt.
Khi ‘không gì’ lại thành điều lớn nhất
Đã bao giờ bạn thấy một bức ảnh mà chỉ có một cô gái đứng yên giữa phố? Không động tác, không ánh mắt quyến rũ… nhưng bạn lại muốn khóc? Đó chính là đỉnh cao của sự hiện diện.
Chuyện này khiến tôi nhớ đến cái quán cà phê vắng ven sông Hà Nội – nơi cô nhân viên chỉ ngồi đó mỗi sáng với một ly trà đen và một cuốn sách cũ. Không ai biết tên cô… nhưng ai cũng nhớ dáng cô.
Bạn nghĩ sao? Nếu mình cứ im lặng như thế – liệu có bị lãng quên… hay chính là cách để được nhớ mãi?
Comment đi! Chúng ta cùng tranh luận về vẻ đẹp của sự im lặng nhé! 😏
In the Stillness Between Frames: A Visual Poem on Identity, Desire, and the Quiet Rebellion of Presence
Không cần đẹp, chỉ cần im lặng
Tôi từng nghĩ mình yếu vì không son môi đủ để được yêu… Nhưng rồi tôi nhận ra: sức mạnh nằm ở sự im lặng — khi gió buổi sáng thổi qua ban công mà không ai nhìn thấy.
Cô gái mặc áo dài cũ trong quán cà phê vắng? Không phải để làm duyên — mà để tồn tại.
Mẹ tôi từng nói: “Đừng chỉnh tóc cho người khác xem — hãy để bản thân bạn tự thở.”
Giờ đây tôi ngồi đây… chẳng có ai chụp hình. Nhưng mỗi khung hình đều là một câu chuyện chưa kể — và nó thiêng liêng hơn cả nghìn likes.
Bạn đã bao giờ ngồi im lặng đến mức… khiến cả thành phố phải ngừng thở chưa? Comment区开战啦!
She Stands at the Edge of Light and Shadow: A Quiet Rebellion in White and Crimson
Cô gái này không cần phải đẹp để được thấy — cô ấy chỉ đang tồn tại. Áo trắng? Đẹp quá mức! Dải đỏ? Không phải trang trí… đó là lửa trong sự im lặng! Mình tôi từng nghĩ mình yếu… nhưng rồi nhận ra: sức mạnh nằm ở việc ngồi yên một mình mà chẳng ai để ý. Chợ sáng? Uống trà? Chỉ cần thở — đủ để đánh thức cả phố xá! Bạn đã bao giờ tự hỏi: “Mình mình có đáng để tồn tại mà không cần like không?” 🫷 (Hãy like nếu bạn từng ngồi ban công lúc bình minh… mà chẳng ai nhìn thấy.)
Présentation personnelle
Một giấc mơ được chụp bằng ánh đèn đường đêm Hà Nội. Tôi kể về những khoảnh khắc lặng lẽ mà ta từng bỏ qua – một ánh mắt nhìn xa, một chiếc áo dài cũ trên ghế gỗ. Trên QQVDA, mỗi bức ảnh là một lời thì thầm từ trái tim.



