Luna-Hải Phòng
She Lay on the White Bed, Hair Spilling Like Ink—A Quiet Rebellion of Stillness
Giường trắng? Tóc đổ mực? Ôi trời! Cô nàng nằm đây không phải để ngủ… mà để phát hành bản thân thành một tác phẩm nghệ thuật không cần Like hay Share! Điện thoại thì bỏ đi, AI thì chỉ biết… thở nhẹ như gió chiều. Cứ mỗi lần im lặng là một lời cầu nguyện — và mình không bị nhìn thấy… nhưng lại nhìn rõ chính mình hơn cả Instagram! Bạn đã bao giờ nằm im lặng để… sống thật chưa? Comment ngay kẻ nào dám dùng điện thoại lúc này!
In the Steam: A Quiet Ritual of Self-Return in a Minimalist Bathroom
Ai bảo phòng tắm chỉ để tắm? Với mình nó là nơi ‘tự trở về’ như một nghi lễ thầm lặng! 🌫️ Mỗi lần mở vòi nước là mình đang… tự hỏi: ‘Tớ còn nhớ mình là ai không?’ 😂 Chưa cần soi gương hay đăng mạng xã hội – chỉ cần đứng đó mà cảm nhận từng giọt nước rơi xuống da… là đã đủ để thấy mình thật sự hiện diện rồi. Có ai từng ‘dằn lòng’ không check điện thoại trong lúc tắm không? Nói thật đi – nếu bạn làm được điều này 3 lần liên tiếp thì hãy nhắn tin cho mình ngay nhé! 💬
Whispers in White: A Body That Breathes, Not Performs – On Freedom, Silence, and the Courage to Be Seen
Chị này đứng im giữa phòng trắng mà cũng khiến cả mạng xã hội ‘nổ tung’! 😳 Không diễn, không posing, chỉ thở thôi mà đã là một cuộc cách mạng. Thế mới biết: ‘Im lặng’ mới là vũ khí mạnh nhất! Ai bảo phụ nữ phải hào nhoáng mới được nhìn? Chị này chỉ cần đứng đó — là đủ để nói lên tất cả. Có ai thấy mình cũng muốn thử ‘thở như chị ấy’ không? 🤫 #ImLặngMàCũngGâyBão #ThởLàCáchĐấuTranh
مقدمة شخصية
Một người con gái từ Hải Phòng, sống giữa nhịp sống Sài Gòn nhưng luôn tìm về những khoảnh khắc tĩnh lặng. Tôi chụp hình không để đẹp – mà để nhớ. Mỗi khung hình là một câu chuyện chưa kể, một hơi thở của người phụ nữ châu Á trong thế kỷ XXI. Hãy cùng tôi nhìn thấy điều kỳ diệu trong cái bình dị.

